Trong một khu rừng nọ. có một chú Ve sầu sinh sống . Cả ngày , từ sáng đến tối mịt. Nó chỉ biết rong chơi ca hát , không chịu làm việc gì cả. Ngay cả lương thực để dùng trong mùa đông cũng không chịu chuẩn bị .
Đến mùa đông , Ve sầu chỉ còn cách ôm cái bụng đói meo. Nó đi gõ cửa từng nhà vay lương thực . Các loài vật khác đều không thích nó .
Một mùa hè mới lại tới. các động vật trong rừng lại tất bật chuẩn bị lương thực dự trữ cho mùa đông. chỉ có Ve sầu vẫn mải mê ca hát như năm ngoái .
Đúng lúc đó , có một chú Kiến nhỏ cũng một hạt gạo đang trèo lên cây > nhìn thấy Ve sầu vẫn nghêu ngao hát.
Kiến liền nhắc nhở : “ Anh Ve sầu này. Anh còn không mau đi kiếm lương thực đi , nếu không đến mùa đông. Anh lại bị đói cho mà xem ”.
“ Không phải vội , không phải vội. còn lâu lắm mới tới mùa đông.Bây giờ , tôi cứ hát ca cho thật vui vẻ đã ! ” Thế là , Ve sầu tiếp tục hát hò hết cả mùa hè .
Mùa đông lại tới , gió Đông Bắc thổi vù vù , trong nhà của Ve sầu không có lấy một chút thức ăn dự trữ nào. Nó chỉ còn cách sang nhà Kiến để vay lương thực .
Kiến có vẻ không vui , nghiêm mặt nói : “ Sao anh không chịu chuẩn bị từ mùa hè ấy ? ” Ve sầu trả lời : “ Vì mùa hè , tôi còn bận hát cho những người đi đường nghe nên không có thời gian kiếm thức ăn . ”
Kiến nói tiếp : “ Lúc hát hò thì anh vui vẻ thế ! Sao bây giờ không hát nữa đi ? ” Nói xong , nó liền đóng sập cửa lại , không để ý đến Ve sầu nữa .