Một gia đì !important;nh nọ có nhiều anh chị em. Họ sống với nhau vui vẻ, đầm ấm. Nhưng bỗng một hôm, họ cãi nhau. Ai cũng cho là mình phải làm việc nhiều nhất.
Mắt nói:- Tôi suốt ngày phải nhìn.
Tai nói: - Tôi suốt ngày phải nghe.
Tay nói:- Còn tôi suốt ngày phải vẽ, phải giặt, quét nhà.
Chân nói: - Tôi phải đi, phải chạy, phải nhảy,…
Và tất cả cùng kêu lên:
- Miệng chả làm gì cả, suốt ngày chỉ ăn và uống!
Miệng nghe vậy thì buồn lắm. Nó chẳng buồn ăn uống gì nữa và im lặng bỏ đi nằm.
Hết một ngày, cả nhà ai cũng mệt và buồn, chẳng ai muốn làm việc nữa. Mắt lên tiếng:
- Không biết tại sao hôm nay tôi mệt quá, không muốn nhìn nữa.
Tai cũng nói: - Tôi cũng chẳng muốn nghe.
Chân uể oải kêu lên: - Tôi cũng không chạy được nữa.
Lúc này mọi người mới sực nhớ ra rằng từ sáng đến giờ cũng không thấy Miệng ăn uống gì cả. Chợt nhớ đến cuộc cãi vã lúc trước, mọi người cùng nói:
- Chúng ta trách nhầm Miệng rồi, chúng ta đến xin lỗi Miệng thôi.
Thế là tất cả vội vã đi gọi Miệng dậy và mang thức ăn đến:
- Xin lỗi Miệng nhé. Miệng mau ăn uống đi.
Bấy giờ Miệng mới chịu ăn. Sau khi Miệng ăn xong, tất cả tự nhiên cảm thấy khỏe hẳn lên, cùng vui vẻ, cười đùa.
Từ đó trở đi cả nhà Mắt, Mũi, Tai, Miệng … sống với nhau thân ái và hòa thuận, ai ai cũng đều vui vẻ làm việc của mình.