Ở một khu rừng thông nọ có một chú chồn mướp sống cùng cha mẹ. Vì là con một trong nhà nên chồn mướp được cha mẹ cưng chiều hết mực. Mặc dù đã đến tuổi đi học nhưng chồn con vẫn không chịu đến trường, suốt ngày chỉ rong chơi. Cũng bởi vì cha mẹ đã nuông chiều quá mức mà chồn mướp trở nên bướng bỉnh, không chịu nghe lời bất kỳ ai. Mỗi khi có ai khuyên răn gì, chồn đều không lắng nghe mà còn cãi lại.
Một hôm nọ, chồn mải rong chơi nên bị lạc vào trong rừng sâu và không tìm được đường ra. Chồn lang thang mãi mới tìm được bảng chỉ đường, nhưng ngặt nỗi, chồn không biết chữ nên không đọc được. Lúc này, chồn con mới hối hận, vừa khóc vừa nghĩ, nếu trước đây chịu khó đi học, biết chữ thì bây giờ đâu phải khổ thế này.
Đúng lúc ấy, một bác sư tử bất ngờ xuất hiện. Chồn con tưởng mình sắp bị ăn thịt nên quỳ lạy xin tha. Nào ngờ, bác sư tử trả lời: “Ta chỉ muốn giúp cháu thôi, vì cháu không biết chữ nên không đọc được bảng chỉ đường đúng không?” Chồn con nghe vậy gật đầu. Được bác sư tử khuyên răn và chỉ đường, chồn con cuối cùng cũng tìm được về nhà. Từ đó, chồn con quyết tâm đi học đều đặn và chăm chỉ mỗi ngày.