Có cô tiểu thư chuột, con nhà giàu, bố mẹ làm riêng cho cô một ngôi nhà rất xinh. Hàng ngày, đi học về cô rất chăm chỉ quét tước nhà cửa sạch sẽ và tưới hoa.
Một hôm, tiểu thư chuột được tin em gái bị cửa kẹp nát một khúc đuôi. Cô thương quá, khóc sụt sịt mãi và nghĩ thầm: "Ồ, EM GÁI TA THẬT CHẲNG MAY CHÚT NÀO, BỊ CỬA kẹp nát đuôi thì đau quá; sau này bị cọc đuôi, lại mất xinh rồi còn gì. Ta phải đi thăm em ngay thôi!"
Tiểu thư chuột mở va li bỏ vào đó nào là khoai lang khô, nào là bánh mì, nhân lạc, khăn tay và một số sách báo mà em gái thích đọc nhất. Sau đó, tiểu thư mặc thêm chiếc áo bông, quàng khăn, đóng các cửa sổ trong nhà, mở cửa lớn ra đi. Nhưng tiểu thư chuột thấy trời sa mưa, quay về lấy ô che. Cô tìm khắp các nơi trong nhà, các tủ, cả gậm giừơng nữa, cũng chẳng thấy ô đâu. Cô nghĩ bụng"không có ô, đi dưới trời mưa sẽ bị cảm". Bỗng tiểu thư nghĩ tới đầm sen trước nhà. Cô xuống hái một tàu lá sen có cuống dài, bẻ quặp các vành lá xuống, làm thành chiếc ô che mưa thật thuận tiện mà xinh đẹp.
Khi tới nhà em gái, em gái rất cảm động, cảm ơn chị đã tới thăm. Chuột em còn khen chị rất nhanh trí, nghĩ ra sáng kiến rất hay!