Ngày xửa, ngày xưa, ở ven một khu rừng có ngôi nhà nhỏ, chỉ có hai ông bà già và một đứa cháu gái, tên là Masa sống ở đó.
Một hôm, mấy cô bé ở trong làng ra rủ Masa vào rừng hái nấm. Masa xin phép ông bà, cùng các bạn tung tăng chạy vào rừng.
Nấm nhiều quá!. Càng vào sâu trong rừng càng nhiều nấm. Masa say mê mà hái, say mê tới nỗi lạc với các bạn gái, chẳng nghe tiếng gọi nhau nữa.
Trời đã tối, Masa nhìn thấy xa xa có một căn nhà nhỏ, bèn mon men tới gõ cửa: "Cộc, cộc, cộc...!" Masa gõ cửa mà chẳng thấy có ai trả lời. �ợi một lúc, Masa thử đẩy cánh cửa thì cửa mở ra. Em rón rén tới ngồi ở chiếc ghế dài, chờ chủ nhà về.
Một lúc sau, em nghe có tiếng nói:
- Chà! Chà! Về tới nhà rồi!
Em mừng quá! Nhưng bỗng sợ run lên khi thấy chủ nhà là một con Gấu to.
Gấu thấy Masa sướng lắm, bảo:
- Cô bé, ta không cho cô bé về đâu!. Hãy ở đây ngày ngày đốt lò, nấu cơm nước, quét dọn nhà cửa cho ta!
Masa khóc ròng, nhưng chẳng có cách nào khác là phải ở lại nhà của Gấu.
Gấu vào rừng suốt ngày chặn chặt cửa ở phía ngoài, không cho Masa ra khỏi nhà
"Làm sao thoát được Gấu?"... Masa nghĩ hoài, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách
Một hôm, Masa bảo Gấu:
- Tôi ở đây với Gấu đã lâu. Hôm nay cho tôi về làng gửi quà cho ông bà tôi!
- Không được, vì bé sẽ lạc đường. Hãy đưa quà cho tôi, tự tôi sẽ đưa quà thay cho bé!
Nghe Gấu nói thế. Masa nướng bánh, khâu chiếc túi rất lớn, nói:
- Tôi cho bánh vào túi đây!. Gấu nhớ rằng đi đường không được mở túi ra, không được lấy bánh ra. Tôi sẽ trèo cây nhìn theo Gấu đấy!
- �ược rồi, được rồi! Cho bánh vào túi nhanh lên!- Gấu nói.
- Gấu hãy ra xem xem Trời có mưa không đã!
Khi Gấu đi ra, Masa chui vội vào túi bánh, lấy bánh che kín mình.
Gấu thấy trời không mưa, vội vào vác chiếc túi lên vai, chặn cửa, rồi lên đường
Gấu đi mãi, đi mãi, thấy mệt, nên lẩm bẩm nói:
- Hãy ngồi nghỉ ở gốc cây một lát, lấy bánh ra ăn đã!
Masa, từ trong túi, nói khe khẽ:
- Tôi ở trên ngọn cây nhìn thấy Gấu định ăn bánh!. Không được ăn, không được ăn!. Bánh là để biếu ông bà Masa!
- Ôi! Masa nhìn tinh quá, xa quá- Gấu thở dài, không dám ăn bánh, lại lầm lũi vác túi bánh đi tiếp.
Mấy lần nữa định nghỉ ăn bánh, là mấy lần Masa nhắc nhở, khiến Gấu chỉ còn cách đi nhanh tới nhà ông bà Masa ở ven rừng.
Gấu gõ cửa nhà ông bà Masa và nói:
- Mở cửa mau! Masa gửi bánh biếu ông bà đây này!
Con Chó lớn ngửi tới mùi Gấu, từ trong nhà nhảy phóc ra, lao tới Gấu. Gấu sợ quá, vội vàng ném túi xuống, chạy bán mạng.
Ông bà đã kịp dậy, châm đèn và đem ra soi soi:
- A, một chiếc túi to gớm!
- Ông mở ngay ra xem nào!
Chiếc túi vừa mở ra, Masa vươn dậy ôm chầm lấy ông bà, khóc nức nở, mừng vì đã thoát nạn
- Thôi, đừng khóc nữa cháu!- Bà vỗ về Masa
Ông bày bánh lên bàn. Ông bà và Masa có cuộc liên hoan thật vui!
(Theo nguyên tác truyện dân gian Nga- NXB Văn hoá Thông tin)