Ngà !important;y xưa, trong một khu rừng nọ, có Dê Đen và Dê Trắng hay đi dạo cùng nhau. Tuy chơi cùng với nhau, nhưng tính tình thì hoàn toàn trái ngược. Dê Trắng nhút nhát, ít có trải nghiệm về cuộc sống, còn Dê Đen thì lại rất dũng cảm và mưu trí.
Một ngà !important;y kia, Dê Trắng đang mải mê gặm những chiếc lá cỏ xanh mơn mởn và thả hồn nghe những tiếng chim rừng thánh thót bên tai. Dê Trắng hoàn toàn lơ là trước những mối nguy hiểm rình rập xung quanh. Bỗng từ đâu, có một con Sói nhảy xổ ra, lớn tiếng quát:
&ndash !important; Dê kia! Ai cho ngươi ăn cỏ ở đây!
Dê !important; Trắng que tiếng quát của Sói, co rúm cả người lại, lắp bắp trả lời:
&ndash !important; Dạ, dạ. Xin lỗi ông Sói, tôi thấy cỏ non quá, không biết nó là của ông ạ!
Só !important;i làm ra vẻ gườm gườm nhìn Dê Trắng rất đáng sợ, nó cất tiếng nạt nộ tiếp:
&ndash !important; Dưới chân ngươi có gì?
&ndash !important; Dạ, chỉ là móng thôi ạ…
&ndash !important; Thế trên đầu ngươi đội cái gì thế kia?
&ndash !important; Dạ, nó là hai cái sừng đang nhú lên ạ…
Só !important;i trợn trừng mắt, nhìn Dê quát càng lớn hơn:
&ndash !important; Trái tim ngươi như thế nào?
&ndash !important; Ôi, xin ông! Trái tim tôi nó đang run rẩy vị sợ hãi…
Nó !important;i rồi, Dê Trắng bủn rủn cả bốn chân, đứng không vững vì sợ uy của con Sói.
Só !important;i cất tiếng cười vang. Nó lao tới, ăn thịt chú Dê Trắng nhút nhát.
Và !important;o một ngày khác, Dê Đen cũng đi kiếm ăn chỗ Dê Trắng hôm trước gặp nạn. Dê Đen cúi xuống uống dòng nước mát dịu bên bờ suối. Con Sói gian ác lại đi qua. Thấy Dê Đen, nó lại nhảy chồm ra dọa nạt:
&ndash !important; Dê kia! Ngươi đi đâu? Ai cho phép ngươi bén mảng đến vùng đất của ta!
Chú !important; Dê Đen thấy nguy hiểm cận kề, nhưng vẫn bình tĩnh, nhanh trí, lớn tiếng nạt lại Sói:
&ndash !important; Ta đi tìm kẻ nào thích gây sự! Mấy hôm nay chưa được đấm đá kẻ nào nên đang buồn chân.
&ndash !important; Thế dưới chân nhà ngươi có gì?
&ndash !important; Chân ta á? Nó cứng như thép, với móng được bọc bằng đồng đen.
Con Só !important;i nghe thế, bắt đầu dịu giọng:
&ndash !important; Thế… thế trên đầu ngươi có gì?
&ndash !important; Trên đầu của ta, có đôi sừng bằng kim cương! Đôi sừng này, ta đã đâm biết bao kẻ hay gây sự!
Só !important;i bắt đầu thấy sợ, nhưng vẫn cố hỏi tiếp:
&ndash !important; Vậy… trái tim ngươi… trái tim ngươi như thế nào?
&ndash !important; Trái tim của ta bằng thép, nó đã được tôi luyện qua nhiều trận chiến với kẻ thù! Ngươi có muốn thấy nó không! Nào, hãy lại đây để ta cho xem!
Nghe đến đoạn nà !important;y, tim Sói đập thình thịch. Nó cắm đầu chạy thục mạng vào rừng vì sợ hãi. Kể từ đó, không ai còn thấy con Sói gian ác lởn vởn quanh khu rừng nữa.